Dư Văn Cẩn[1] về đến nhà người mệt rã rời. Tấm gương lớn trên tường hiện lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Tay đỡ trán, cô dựa vào cửa phòng đứng một lúc rồi buông tay xuống, khẽ nhún vai, đi thẳng vào phòng ngủ. Một chiếc giường đôi sang trọng xuất hiện trước mắt. Cô đứng ngẩn ra một lúc, như thể hai năm qua đây là lần đầu tiên nhìn thấy chiếc giường. Trong góc phòng có đặt một chiếc giường nhỏ, Bảo Bảo đang ngủ say, không một tiếng động. Văn Cẩn bước đến, ngắm nhìn Bảo Bảo hồi lâu, rồi thuận tay đặt bình sữa lên bục cửa. Sáng nay, khi cho Bảo Bảo ăn sữa, già Tần làm vỡ cái bình, Văn Cẩn phải vội ra phố mua cái khác. Đấy là một việc không hay. Đường Bồi Chi đã từng chú ý nhìn cái bình sữa. Cớ chi mình không báo cho anh ấy biết mình đã có con? Chính cô cũng không hiểu.
Xa nhau đã 3 năm, quan hệ đặc biệt giữa cô và Đường Bồi Chi chưa hề thay đổi. Hồi nãy họ lại tình cờ gặp nhau trên phố Hoành Dương. Văn Cẩn cơ hồ không còn tin vào mắt mình nữa. Ngay lập tức, qua ánh mắt của anh, cô xác định được anh chưa hề thay đổi. Đường phố Hoành Dương người xe qua lại như thoi dưa, huyên náo vô cùng. Thế mà hai người dứng ngây ra nhìn nhau, xúc động thật sự, quên cả xung quanh.
“Anh… anh đến Đài Bắc từ lúc nào vậy?” Văn Cẩn lắp bắp hỏi, cô sung sướng suýt ngất xỉu. Đưòng Bồi Chi thì lại như giật mình.
Từ bao giờ cơ?” Văn Cẩn lại hỏi, tự thấy có cái gì không phải.
“Sao cơ, em chóng quên thật”, Bồi Chi bật cười (tất nhiên là không được tự nhiên).”Anh viết thư cho em rồi mà”.
“Thư? Thư nào cơ? Chẳng có đâu! Sao… em…”
“Em còn viết thư trả lời anh mà!” Bồi Chi nói, mặt đỏ lên: “Em đã trả lời, đúng thế mà? Em nói, em nói hôm ấy là ngày… của em, của vợ chồng em, cho nên…” Bồi Chi bỗng ngừng bặt, mắt nhìn xuống đất. Mặt Văn Cẩn trắng bệch a. Hai người câm lặng hồi lâu
“Đúng, có thể… em đã nhận thư thật…” Cô lúng búng định nói cái gì mà không nói tiếp được nữa. Cô vội vàng cáo từ Bồi Chi, lúc quay người bước đi, cô phát hiện ra vẻ mặt đau khổ của anh.
Cô biết nguyên nhân nào khiến anh đau khổ. Đúng thế, cả hai đều rất nhạy cảm, hơn thế đều quá hiểu đối phương. Nếu như người mà cô lấy làm chồng không phải Đinh Sĩ Trung mà là Đường Bồi Chi… Nhưng giả thiết ấy là thừa, cô hiểu rất rõ là Bối Chi không thể cùng cô kết hôn, trái tim hai người quá gần gũi, điều đó khiến họ vĩnh viễn không thể sống chung. Đinh Sĩ Trung thì khác, anh làm cho Văn Cẩn cảm thông, vui sướng và an toàn — bởi vì anh vui lòng tiếp nhận mọi sự hy sinh của cô. Cô rất cảm kích về điều đó. Sĩ Trung là cái cột để cô dựa, cô ôm chặt lấy nó, cô vĩnh viễn cảm thấy an toàn, không bao giờ bị thác lũ nhấn chìm. Bắt đầu từ ngày cưới, cô giao phó tất cả cho anh, tất tần tật - bao gồm thân xác, suy tư và ý chí của cô. Sĩ Trung tiếp nhận hết, coi đó là quyền lợi đáng được hưởng. Văn Cẩn cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn. Cảm giác thỏa mãn ấy cô không bao giờ có được từ Đường Bồi Chi. Cứ mỗi lần đến với Bồi Chi, không khí căng thẳng như cánh cung kéo căng, không làm sao chùng xuống được. Cả hai người ai cũng khao khát hy sinh, đồng thời ai cũng kiên quyết từ chối sự hy sinh của đối phương. Cô luôn luôn nói về âm nhạc, bởi vì anh thích âm nhạc, còn anh luôn luôn nói về văn học, bởi vì cô thích văn học. Rốt cục dẫn đến chỗ cả hai đều không hợp, chỉ còn cách chọn một đề tài vô can với cả hai. Mỗi một lời nói, mỗi một cử chỉ, họ đều không dám cẩu thả, chỉ sợ vô tình tổn thương đối phương. “Mình làm cô ấy bục mình?” “Mình làm anh ấy giận?” Họ thường lặng lẽ tự vấn lương tâm như vậy. Khi còn học ở trường, hai người ít khi ở một chỗ. Nhưng mỗi buổi sáng, Văn Cẩn vừa bước vào lớp là chắc chắn nhìn thấy nụ cười của Bồi Chi. Đôi mắt anh phát ra những tia sáng êm dịu, như nói với cô: “Em đấy à, anh ở đây!” Thế là cô thỏa mãn, không còn cảm giác cô đơn nữa.
Cuộc sống sau ngày cưới của Văn Cẩn có thể nói là không chê vào đâu được. Cô yêu Sĩ Trung, cảm thấy nếu thiếu vắng anh thì không sống nổi. Có điều, cô cũng thừaa biết là Bồi Chi vẫn luôn luôn ở trong tim cô. Xưa nay cô chưa hề cảm thấy như vậy là không chung thủy với chồng, bởi vì hai người trong con mắt của cô thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác. Rất ít khi cô nghĩ về Bồi Chi như nghĩ về một người đàn ông. Cô yêu tâm hồn anh, yêu tinh thần anh; mà tâm hồn và tinh thần thì đâu có giới tính. Cô chưa hề ham muốn thể xác anh. Nếu Bồi Chi cầu hôn, cô biết chắc là mình sẽ đồng ý, nhưng cũng có thể sẽ vì thế mà thất vọng.
Bóng đen của hoàng hôn dần dà khỏa lấp cả căn phòng. Trong phòng tối om, mấy con muỗi kêu vo ve không ngớt, Văn Cẩn buông màn cho Bảo Bảo. Sĩ Trung sắp về rồi. Đồng hồ đã điểm 6 giờ 30.
Văn Cẩn bất giác cảm thấy một cái gì mờ ảo thức dậy trong cô — đó là tư tưởng của cô, đó là là ý chí của cô. Hai năm qua, cô chưa từng sống thực, Đinh Sĩ Trung thay cô suy nghĩ, sắp xếp mọi thứ. Anh ấy tinh thần khỏe khoắn, muốn che chở cô, không muốn để cô phải lo nghĩ. Anh ấy yêu cô điên cuồng, muốn chiếm hữu mỗi một tế bào của cô, muốn được cô tất cả. Về mặt này anh đã thành công mỹ mãn, bởi vì cô hết lòng nương tựa vào chồng, điên cuồng muốn hiến dâng.
Thế mà giờ đây, Văn Cẩn bỗng cảm thấy cái ý chí đã ngủ say hai năm qua bỗng đột ngột thức dậy. Hồi nãy gương mặt Bồi Chi lộ vẻ đau khổ, anh nhìn xuống tránh ánh mắt cô. Cô hiểu là anh đau khổ vì cảm thấy mình làm cô tổn thương. Lời nói là dư thùa, giữa họ xưa nay lời nói và chữ viết không có tác dụng gì. Họ hiểu nhau vô cùng, ngay cả những việc nhỏ nhặt cũng không cách gì giấu được nhau.
Bỗng nhiên, ngoài cổng vọng vào tiếng mở cửa, rồi thấy bước chân vang trong phòng khách. “Văn Cần à!” một giọng đàn ông vui vẻ và rất vang. Văn Cẩn không trả lời. “Văn Cẩn ơi!” Lại một tiếng gọi nữa, giọng càng vang hơn. Cô vẫn câm lặng. Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Sĩ Trung xuất hiện trước của phòng ngủ
Sao em không bật đèn?” Sĩ Trung hỏi. Anh lặng lẽ nhìn cái bóng cô trong màn đêm.
Văn Cẩn bật đèn lên, “Em quên”, cô nói, không nhìn anh. “Con vừa ngủ mà”.
“Ôi, Bảo Bảo, Bảo Bảo của anh”. Sĩ Trung bước nhanh tới bên cô, ôm lấy vai cô, áp mặt vào tóc cô. Anh vén màn lên, sung sướng ngắm đôi má bầu bĩnh của con. “Ôi, Bảo Bảo xinh đẹp của chúng mình”. Anh cười, tay vân vê làn môi Văn Cẩn.
Văn Cẩn muốn khóc. Cô yêu Sĩ Trung, yêu đến phát điên. Cô cần anh, cần đến phát điên. Nhưng cái ý chí vừa thức dậy trong cô lại nhìn ngó, đang đòi giải phóng
Cơm tối xong, họ ngồi chơi trong phòng khách. Đinh Sĩ Trung vừa xem báo vừa chuyện phiếm. Anh ta là con người coi mình là trung tâm. Hễ cái gì anh thích, anh đều cho rằng mọi người cũng phải thích. Khi anh buồn phiền, anh không tin trên thế gian có người sung sướng. Khi anh vui thích, anh không hiểu nổi làm sao lại có người buồn bực. Văn Cẩn bên cạnh, câm lặng không nói năng chi. Sĩ Trung cảm thấy điều dó, nhưng anh không lấy làm lạ, anh biết rõ Văn Cẩn rất yêu anh, rất thích nghe anh.
“Sĩ Trung này…” Văn Cẩn bỗng lên tiếng, giọng rất lạ. Sĩ Trung hơi giật mình, vội ngẩng lên.
“Gì thế em?”
“Em biết là anh đã bóc thư em.”
Trời, thì xưa nay anh đã bóc hộ em bao nhiêu là thư. Sao vậy? Anh hỏi lại
“Thư của một người họ Đưòng gửi cho em”.
“Họ Đưòng à? Người này chắc là ngọt ngào lắm nhỉ?” Sĩ Trung liếc nhìn nàng, “là con trai hay con gái hả em?”. Anh làm ra vẻ ghen.
Văn Cẩn hờ hững nhìn anh. “Anh còn thay mặt tôi gửi thư trả lời nữa mà!”
“Ồ, đúng, đúng. Anh nhớ ra rồi.” Sĩ Trung như sực nhớ điều gì: “Họ Đường, phải rồi, tên Bồi gì gì ấy… Nhưng em hãy thôi cái bộ mặt đưa ma kia đi, để anh nói cho em nghe sự thể thế này này. Ấy là chủ nhật tuần trước, em không có nhà, người đưa thư chuyển đến bức thư của họ Đường, tên Bồi gì gì ấy. Anh ngồi rỗi nên bóc ra xem, rồi thay em viết thư trả lời.”
“Anh phải báo cho tôi biết chứ.” Văn Cẩn lạnh lùng: “Thế thư để đâu rồi?”
“Xin lỗi, anh làm mất rồi.”
Ôi, xin lỗi, làm mất rồi! Anh ta trả lời thật nhẹ nhàng, thật đơn giản. Thế mà mình lại vì lá thư mà đau khổ, Bồi Chi vì nó mà đau khổ…
“Đùng nóng nảy, anh còn nhớ lời lẽ trong thư.” Sĩ Trung lạnh lùng: “Thư rất ngắn, trong thư nói anh ta vừa từ Bình Đông đến Đài Bắc. Phải rồi, tại sao anh chưa hề nghe em nói có bạn bè ở Bình Đông? Anh ta yêu cầu em chiều thứ 2 đến gặp ở nhà chị anh ta. Anh chàng này thật thiếu lễ độ, phải tự mình đi tìm em mới đúng! Tất nhiên, anh trả lời hộ em là thứ 2 bận việc. Xin lỗi, anh viết thế này — Thứ hai đúng là kỷ niệm hai năm ngày cưới của chúng tôi, không được đâu, chờ một dịp khác tôi sẽ đến thăm anh.” Viết thế hay quá chứ gì nữa!”
“Anh mạo chữ ký của tôi?”
“Tất nhiên… Mà sao cơ, anh viết có gì sai nào?”
Văn Cẩn không trả lời. Thương thật Bồi Chi! Nhất định anh ấy phát hiện ra thư không phải mình viết mà là chồng mình viết. Chỉ có điều, chắc chắn anh không ngờ là mình không hề hay biết có bức thư, nếu không làm sao anh lại hỏi. Chờ đến khi anh biết là mình không biết gì cả thì muộn quá rồi, anh lại đau khổ vì sợ mình đau khổ. Anh hiểu cô biết bao! Anh cố tình tỏ ra không hề biết bức thư trả lời ấy không phải là của cô, thà tự hy sinh, cứ để cô nghĩ là anh không hiểu cô, chứ không muốn cô biết đuợc anh đã phát hiện ra quan hệ không tốt giữa vợ chồng cô. Bồi Chi đáng thương ơi! Nhất định là anh đã biết khát vọng hy sinh của Văn Cẩn này, và đó cũng là điều anh không thể làm em thỏa mãn.
Văn Cẩn ngẩng đầu lên. Sĩ Trung lại đã tập trung sức chú ý vào tờ báo rồi, điếu thuốc trong tay anh chỉ còn một nửa. Bỗng nhiên Văn Cẩn cảm thấy anh thật xa lạ. Lần đầu tiên cô thấy khuôn mặt anh hình vuông. Sự thực thì cả hai đều yêu nhau, không có anh thì cô làm sao sống được. Tất cả những điều ấy thật là quá lạ! Sĩ Trung dướn người ra gạt tàn thuốc, dáng dấp thật tự nhiên, trên thế gian này không mấy ai có dáng dấp tự nhiên như anh. Cô muốn lao vào lòng anh để nghỉ ngơi. Anh là sinh mệnh của cô. Chẳng cần cô phải lo toan, anh sẽ chu toàn mọi nhẽ. Còn Đường Bồi Chi. Bồi Chi chỉ làm cô đau khổ. Hai người cứ đau khổ vì sợ người yêu mình đau khổ. Nhưng cô lại yêu thương sâu sắc tâm hồn anh, trái tim của họ luôn luôn gắn kết với nhau.
“Anh ấy còn nói gì không?” Văn Cẩn hỏi.
Sĩ Trung dướn mắt lên. Rõ ràng anh không hiểu cớ chi cô không buông tha câu chuyện này.
“Anh quên rồi.” Sĩ Trung trả lời, ra bộ không kiên nhẫn. “Có điều, anh nhớ cuối thư có một câu, một câu hỏi rất thú vị: Em có hạnh phúc không ?”
Em… có hạnh phúc không?” Văn Cẩn rên rỉ.
“Bởi vậy, trong thư trả lời, anh thêm một câu như sau: Tất nhiên rồi, tôi rất hạnh phúc. Chúng em là nhũng người hạnh phúc nhất trên thế gian: tôi, Sĩ Trung và bé Bảo Bảo của chúng tôi”.
Sĩ Trung! Bào Bảo của chúng tôi!… Văn Cẩn hơi rùng mình. Vậy ra, khi ánh mắt Bồi Chi dừng lại trên cái bình sữa trong tay cô thì anh đã biết cô có con rồi.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy khó chịu, mất hứng
“Thế nào, anh viết có đúng không?” Sĩ Trung mỉm cười, dướn lông mày lên, có phần đắc thắng. “Em xem, anh hoàn toàn hiểu được những điều sâu kín trong lòng mà em muốn nói.”
Những điều sâu kín trong lòng mình? Văn Cẩn nghĩ. Cô nhìn anh mỉm cười khổ sở. Nói ra cũng thật kỳ, từ sau ngày cưới, cô có bao giờ tự phân tích suy tư của chính mình đâu. Cô hoàn toàn tin cậy Sĩ Trung, đến mức phó mặc anh kiến tạo suy tư của cô, ngay cả việc cô có vui sướng không cũng do anh quyết định. Thế là không công bằng. Cái ý niệm “không công bằng” này, lần đầu tiên lóe lên trong đầu cô. Chính là nỗi đau khổ của Bồi Chi đã thức tỉnh cái “bản ngã” của cô. Em có hạnh phúc không? Em có sung sướng không? Tại sao Bồi Chi lại hỏi cô một câu khó trả lời như vậy? Nếu như tự cô — con bé Văn Cẩn này, viết thư trả lời anh, thì cô biết chắc mình cũng sẽ viết: “Có, em hạnh phúc lắm!” Có điều câu trả lời này nên để cô nói ra, không nên là Sĩ Trung. Đó là điều khác nhau rất lớn!
Văn Cẩn chống tay vào má, nhắm nghiền mắt lại. Cô cảm thấy khó khăn, không vui. Sĩ Trung là cột trụ của cô, cô không thể mất anh. Còn thần sắc đau khổ của Bồi Chi… Ôi! Cô nhớ thương Bồi Chi cũng chính là nhớ thương chính mình; nhờ sự hiện hữu của anh cô mới có cái bản ngã hoàn chỉnh. Hai năm vừa qua, cô để cho Sĩ Trung khống chế tất cả, như vậy khác nào giao Bồi Chi cho Sĩ Trung chi phối. Mà Bồi Chi vốn rất tự trọng! Điều đó làm cho anh đau khổ dài dài. Bỗng nhiên Văn Cẩn cảm thấy mình ích kỷ, cô cảm thấy trước mặt Sĩ Trung mà cứ nghĩ về mình là có tội. Làm cách gì tìm lại cái mà ta đã hiến dâng? Huống chi cô vẫn yêu Sĩ Trung, cô cần anh, khát khao hy sinh vì anh. “Nhưng mà mình không thể không nghĩ!…” Cô vật vã đau khổ, “Bồi Chi, ôi Bồi Chi…” Xa cách ba năm, trong niềm vui gặp lại cô bỗng đột ngột rời xa anh, không che giấu nỗi đau khổ anh dành cho cô. Bồi Chi dáng thương… Ta có nên đến thăm anh ấy không? Cô bỗng lóe lên cái ý nghĩ ấy. Cô biết anh ở chỗ nào, nhà chị anh ấy cô từng đến một lần. Nhưng đến để làm gì? Để anh ấy nhìn ta, ta nhìn anh ấy, rồi sau đó ta sẽ nói: “Ôi, Đường Bồi Chi, em hiểu ra là em yêu chính mình hơn yêu anh ta.”
… Anh ấy sẽ nghĩ sao? “Cô bé này lại muốn hy sinh vì mình đây, thật đáng thương… nhưng ta quyết không chấp nhận, quyết không chấp nhận.” Anh ấy nhất định sê nghĩ như thế, nhất định. Ta sẽ làm thế nào đây?
“Văn Cẩn em!” Sĩ Trung đang gọi cô, giọng êm ru.
Văn Cẩn mở mắt ra, Sĩ Trung đang mỉm cười nhìn cô say đắm. Rõ ràng là anh đã nhìn cô một lúc lâu, có thể anh nghĩ là cô ngủ rồi. Cô vừa tắm xong, cánh tay trắng hồng hào lộ ra trong ống tay rộng. Mái tóc dài đen nhánh, xõa nhẹ trên bờ vai nhỏ. Cô thật xinh xắn hấp dẫn. Bộ ngực mềm mại phập phồng trong tà áo ngủ. Xưa nay cô chưa hề đẹp như vậy, chưa hề mê hồn như vậy.
Điếu thuốc lá trong gạt tàn tỏa lên một làn khói cong cong; tờ báo đã rơi xuống sàn nhà.
Sĩ Trung đột ngột đứng lên. Anh đến trước mặt Văn Cẩn, bế xốc cô khỏi đi-văng. “Văn Cẩn em!” anh gọi cô giọng êm như ru
“Ồ, không!” Văn Cẩn nói, quay người định bỏ di. “Chưa bón sữa cho Bảo Bảo đó.”
“Bón rồi, bà Tần bón rồi mà!” Sĩ Trung vừa nói vừa ngăn cô lại.
Anh đứng sau lưng ôm chặt lấy cô, cúi đầu xuống, hôn vào cổ cô, làn môi của anh nóng bỏng. Anh càng ôm càng chặt, chặt đến mức cô thở không được. Văn Cẩn giãy giụa. Cô rất hiểu anh. Anh thường bắt đầu như vậy
“Ồ, không! Hôm nay. Không…” Cô nói, giọng khẩn cầu. Tôi đang nghĩ… đang…”
Sĩ Trung giả vờ không nghe thấy. Anh nới áo ngủ của cô, áp miệng vào đôi vai trần của cô. “Ồ, ngoan nào… bây giờ… đừng… đừng nghĩ…” Anh thầm thì, lẩm bẩm. Sau đó, anh đột ngột bế bổng cô lên, bước vào phòng ngủ.
“Buông - tôi - ra!” Văn Cẩn hét to lên, hai tay cố sức đẩy ngực anh.
Sĩ Trung ngẩn ra. Anh thõng tay, buông cô, nhìn cô không hiểu. Xưa nay có bao giờ cô từ chối anh, đây là lần đầu tiên. Văn Cẩn đứng đó, mặt mũi nhòe nước mắt, một tay giữ lấy vạt áo ngủ bị lật ra.
“Tôi đang nghĩ…” Cô nghẹn ngào, như không thở được, “Chúng mình… có lẽ chúng mình… nên chia tay… ở riêng một thời gian…”
“Ở riêng?” Sĩ Trung cau mày lại, “Em nói gì vậy… là nghĩa làm sao?” Anh có vẻ giận dữ.
Vãn Cẩn nức nở khóc, không trả lời.
“Ồ, tôi hiểu.” Sĩ Trung lạnh lùng nói, “Thì ra cô không yêu tôi. Chả sao cả, tùy cô”.
Nói đoạn anh quay người, nặng bước đi vào phòng ngủ, ôm lấy gối và chăn. Không hề nhìn cô, anh ôm chăn gối vứt lên đi-văng.
“Cô yên tâm”, Sĩ Trung nói, “Tôi ngủ ngoài này, cô cứ khóa cửa lại”.
Văn Cẩn bỗng nín bặt, ngẩng mặt lên, mồm há ra, hai tay giơ về phía trước, ánh mắt hoảng hốt, như con thú nhỏ bị kinh động, bỗng thốt lên tiếng kêu hoảng sợ, bổ nhào theo, quỳ xuống bên chân Sĩ Trung. “Ôi, Sĩ Trung.” Cô nức nở khóc, ôm chặt lấy đầu gối anh. “Không, đừng bỏ em… Sĩ Trung… đừng bỏ em.” Cô nghẹn ngào, giọng run rẩy, thê thảm và tuyệt vọng. Cô phủ phục trên sàn, áp mặt vào chân anh, mái tóc đen lòa xòa trên mặt sàn. Sĩ Trung hơi khựng lại, rồi cúi xuống đỡ cô dậy. Anh biết mình có
khả năng chế ngự, rốt cục thế nào cũng chiến thắng, nhưng anh đâu có ngỡ cô lại đầu hàng một cách quái lạ như vậy. Văn Cẩn dựa hẳn vào người anh, hai tay ôm lấy ngực anh. “Đừng, đừng bỏ em.” Cô vẫn không ngớt cầu khẩn, run rẩy bi thương. Sĩ Trung vỗ nhẹ lên vai cô. “Thôi mà, đừng khóc nữa, ngoan, đừng khóc.” Anh an ủi cô: “Sao anh lại bỏ em được. Văn Cẩn à, em là con búp bê xinh đẹp nhất của anh!” Anh ôm cô vào lòng, cọ má vào má cô.
Anh phát hiện ra cô rất mềm yếu. Gương mặt nhợt nhạt không còn hạt máu. Vẻ ăn năn hối hận hiện trên mặt cô.
“Anh thật không tốt, Văn Cẩn em!” Anh đột nhiên thốt ra, rồi nhìn cô vô vàn yêu thương, “Anh thật ích kỷ, chỉ biết có mình. Mặt em sao nhợt nhạt vậy, em mệt à? Phải không? Tối nay, anh nhất định phải để em ngủ thật ngon, anh đồng ý với em. Nhất định phải nghĩ đến em trước tiên…”
“Ồ, không!” Văn Cẩn ôm chặt lấy cổ anh, lại khóc. “Em… em mới ích kỷ, thật là ích kỷ… Nhưng em yêu anh, em yêu anh… Đừng xa em… Em chỉ định thử một chút xem, nếu không có anh thì em có sống nổi không, không, không thể… Em biết… Em biết từ lâu rồi, không thể được… đừng bỏ em, anh không được bỏ em…” Cô thở dốc, mệt rã rời
“Thôi mà, thôi, đừng khóc, ngoan nào, tất nhiên là em yêu anh, dù phải chết anh cũng không xa em”. Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, như thể vỗ về một đứa bé đi lạc đường. “Đúng là một cô bé” Anh lẩm bẩm.
Văn Cẩn bình tâm trở lại. Cô không khóc nữa, nhắm mắt lại, gối đầu vào vai Sĩ Trung. “Anh biết không, vừa rồi là em ghen.” Cô nói, như nói mê, thỏ thè như thì thầm, “Bởi vì em cảm thấy, cảm thấy em yêu anh hơn cả yêu chính mình.”
Sĩ Trung không trả lòi, tay anh nhẹ nhàng ve vuốt mái tóc dài, rồi lại vuốt ve đôi má cô.
“Nhưng mà bây giờ em không ghen anh nữa đâu.” Cô nói tiếp, “Em rất sung sướng, rất vui vì được yêu anh hơn cả yêu chính mình.”
Gương mặt cô mỉm cười, nhưng cùng lúc một giọt nước mắt lại rơi vào tay anh.
“Ngày mai chúng mình nói chuyện tiếp”, anh nói, êm như ru, “Còn bây giờ thì ngủ đi ngoan nhé!”
Văn Cẩn mở to mắt. “Anh, anh cùng em chứ?” Cô hỏi. “Tất nhiên.” Sĩ Trung trả lời mỉm cười.
Anh ôm cô đi vào buồng ngủ. Văn Cẩn cảm thấy toàn thân mềm nhũn, nhưng cô không nói dối, quả thật cô thấy hạnh phúc.
(Hiện đại văn học Số 6, 1961) LƯƠNG DUY THỨ dịch
[1] Cẩn thuộc bộ ngọc, là một loại ngọc, Văn Cẩn là ngọc là hoa văn ngọc ND.